fải có mục dành de nói về đời sinh vien dáng nho nua chứ Tam, vd ang bai tho nay nhá Có lẽ suốt đời tôi cũng chẳng thể quên
Cái cồn cào thuở sinh viên mong học bổng
Cái thảnh thơi mỗi khi túi rỗng
Cái giật mình của giá cả trêu ngươi
*
Chúng tôi hơn đời bởi vẫn cười tươi
Song cũng tự hiểu mình bần cùng biết mấy
Có đáng kể gì đâu không đủ tiền mua giấy
Còn nói chi đến giấc mơ đầy
*
Tôi lặng người nhìn bạn đứng ngây
Trước tập thơ mà không sao mua nổi
Đọc được ý nhau để cùng cười bối rối
Ôi ! giá mà cuộc sống cũng như thơ
*
Cơm nhà bếp có thịt là ước mơ
Ký túc xá mất điện là chuyện bình thường nhất
Nhớ gia đình không dám về Chủ nhật
Vì thẻ sinh viên không thay được vé tàu
*
Dép đứt quai chẳng dám đòi mua đâu
Lòng tự hiểu mẹ cuối kỳ lương tháng
Nhưng mọi sự thật dường như không dám
Đã từ lâu bệnh hình thức ngập đời
*
Cả đất nước còn gian khó đầy vơi
Viết thư về bạn ngập ngừng phần “tái bút”
Thư bố kể những thất thu thiếu hụt
Rất đau lòng bạn có lỗi gì đâu
*
Lỡ chẳng may bạn học sút, thi sau
Nỗi hối hận còn nặng hơn tội phạm
Sau màn lệ là một bầu trời xám
Bởi chính ta làm bạc tóc mẹ mà!
*
Học bổng mấy lần nhuận bút vài ba
Không mua nổi gì tặng anh yêu dấu
Trang thơ tình dẫu vạn lần nhanh nhảu
Vẫn làm em tê tái nụ cười hờ
*
Nghe bạn đùa yêu người đi làm ư?
Nhưng đồng lương có hơn gì học bổng
Sợ tâm hồn thành thuộc địa của đời thường lan rộng
Sợ một ngày chúng ta sống nhỏ nhoi
*
Suất cơm nhà bếp ăn hết veo bụng nghe còn đói
Chút lạc rang đậm quá khó nuốt vào
Canh bắp cải trong mãi đến ngán ngao
Nhưng chẳng khi nào ta hết ước mơ
*
Chỉ có điều chắc chắn chẳng bao giờ
Ta cúi đầu đi xin kẻ khác
Không bao giờ đâu ta làm điều độc ác
Và cũng chẳng bao giờ dám lợi dụng người yêu.*
3/1988
Nguyễn Kim Anh
oh hay wé